Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2009

Truyện ngắn 05

NGƯỜI BẠN YAHOO
Truyện ngắn của Quỳnh Anh

Tôi bắt đầu thâm nhập vào thế giới Chat - tán gẫu trên Internet - từ lời khuyên của bạn bè trong giới Tin học. Theo nhận định của những người đi trước, thông qua Chat, tôi có thể tự hư cấu thành một con người mới, với một lai lịch hoàn toàn theo óc tưởng tượng của mình, mà chẳng ai kiểm tra được. Tôi giấu béng con người thật của mình - một trung vệ của đội tuyển bóng đá trường, với chiều cao khiêm tốn 182 phân và trọng lượng trên dưới 80 kg hơi (nghĩa là hơn 50 kg móc hàm, theo ngôn ngữ hàng thịt) - dưới cái tên yểu điệu thục nữ LienThongHoangThi (nghe có vẻ nữ tính lắm): tôi ghép họ của nhân vật nữ trong một nhạc phẩm của Trịnh Công Sơn, và tính chất Liên Thông (connected) trong Tôpô đại cương, môn học tôi yêu thích nhất trong những năm theo đuổi ngành Toán.
Ngày xưa, tôi rất mê kịch và đã tham gia đóng một vài lần hồi đi học. Tôi mơ ước biết bao được đóng một vai bạch diện thư sinh, mặt trắng môi hồng, nhưng tiếc thay, dù trình độ kịch nghệ có cao đến đâu, vai kịch có thuần thục đến đâu, tôi cũng chỉ được chọn vào những vai tướng cướp, hung thần… vì bề ngoài của tôi! Chẳng ai biết rằng bên trong cái vẻ bề ngoài ấy là tính nhút nhát đến ngớ ngẩn của tôi, đặc biệt là trước những người khác phái, có lẽ xuất phát từ nguồn gốc gia đình: ba mẹ tôi có đúng bốn cậu con trai lộc ngộc (người xưa gọi như thế là Tứ Quý, nhưng tôi chẳng thấy quý báu gì, cả 4 anh em mà chỉ chiếm có nửa vùng trời thôi!), nên mẹ tôi tuổi gần 60 vẫn được mệnh danh là hoa hậu của gia đình, và ngoài mẹ ra, anh em tôi chưa bao giờ cảm nhận được sự chăm sóc dịu dàng của phái nữ cùng lứa…
Tôi lại thật vô duyên, ngày trước chọn đúng ngành Toán để thi vào. Ở môi trường học Toán, con gái là hàng độc, luôn được xem như mì chính cánh. Lớp tôi hồi đó có được cô nào là biết bao nhiêu anh chàng đẹp trai, con nhà giàu vây chung quanh như gà trống xun xoe quanh gà mái rồi, đời nào đến phiên những tên cù lần của tôi? Có lần, một cô bạn cùng lớp - khá xinh xắn - chủ động làm quen, trò chuyện với tôi (báo hại tôi ngày nào cũng soi mặt mình suốt một tuần liền, muốn nứt cả gương), sau mới vỡ lẽ là cô ấy muốn nhờ tôi làm giúp bài tập lớn về Giải Tích Hàm! Sau lần đó, tôi buồn tình sáng tác luôn mấy bài thơ con cóc, nhưng đến khi nhờ mấy tên bạn học ngành Văn góp ý, thì được khuyên: cho tao mượn để viết bình luận đăng trên báo Tuổi Trẻ Cười… Sau khi tốt nghiệp, được giữ lại giảng dạy ở Trường, trình độ giao tiếp tôi vẫn không tiến bộ được chút nào. Gặp các đồng nghiệp nữ, tôi chỉ biết mở miệng khi nói về chuyên môn Toán (sau này lại nhảy sang tìm hiểu thêm Tin nữa, ngành anh em với Toán mà), mỗi khi câu chuyện bắt đầu xoay sang khía cạnh thân mật thì tự nhiên tôi mắc chứng cà lăm, thật khổ! Những khi giảng bài trong lớp, chỉ cần các cô nữ sinh viên trêu đùa một câu là tôi đỏ mặt tía tai, không còn bình tĩnh nữa, nên ngay từ buổi dạy đầu tiên, tôi phải tự tạo cho mình một bộ mặt nghiêm nghị, để che dấu yếu điểm của mình, và được thiên hạ gọi là ông cụ non
Bây giờ, tôi hy vọng tràn trề, biết đâu thông qua thế giới Chat này, khi giao tiếp không bị ngoại cảnh chi phối, mình có thể tĩnh tâm suy nghĩ trước khi mở lời, từ đó mới có thể tìm được một bạn tâm tình? Tôi chưa dám nghĩ đến một bạn khác giới, chỉ mong sao có được một người thông cảm được với mình, chia xẻ được tâm trạng, những nỗi băn khoăn, suy nghĩ của mình là được rồi. Tôi nghĩ, người ta thường dễ dãi với con gái, nên tôi khởi đầu bước làm quen bằng cách giả dạng phái yếu (đối với tôi, họ chẳng yếu đâu, mà mạnh hơn tôi nhiều!) là phải đạo.
Vào cuộc, sau một vài lần đưa những đường bóng thăm dò (tôi quen dùng ngôn ngữ bóng đá), tôi bắt đầu nhận được vài đường bóng phản hồi. Buồn năm phút: chẳng có bà chị, cô em nào chịu làm quen với LienThongHoangThi hết trơn, thư trả lời (dĩ nhiên, tôi chỉ chọn thư trả lời tiếng Việt, vì không có mộng quen Tây) chỉ có cánh đực rựa, với đủ loại biệt danh (nickname), hết ChuSoiCoDon (Chú Sói Cô Đơn), đến Terminator (Kẻ Hủy Diệt), lại NguoiLangTu (Người Lãng Tử), có người tự xưng là Típ Phờ Nờ - TYPHN (Tôi Yêu Phụ Nữ - bắt chước nhà văn Đái Đức Tuấn) mới ghê chứ!
Sau một vài trận giao hữu (tán gẫu qua-về), suy đi nghĩ lại, tôi chọn một đối tượng mang biệt danh khá quý tộc: Cesar, để đặt quan hệ chat lâu dài (dĩ nhiên, khi đang tán chuyện, có ai chen vào nói chuyện, chúng tôi cũng tảng lờ). Tôi hỏi: tớ (dù lỡ làm con gái, tôi vẫn muốn xưng hô ngang hàng) đoán cậu chọn tên Cesar theo lời của Chúa “Hãy trả lại cho Cesar những gì của Cesar” phải không? thì được trả lời: không phải, Cesar đây có nghĩa là mổ lấy thai, mẹ tớ phải được mổ lấy thai mới sinh ra tớ, tớ chọn tên này để nhớ đến mẹ. Nghe nói có vẻ có hiếu lắm, hy vọng hợp với mình. Biết đâu qua cậu ta, mình lại quen được cô nào đó cũng hiếu đễ, dễ thương như vậy?
Chúng tôi cùng thoả thuận sau đề nghị của tôi: mỗi tuần sẽ chat với nhau vào hai tối thứ ba và thứ bảy, sau 7 giờ tối, vì các tối thứ hai, thứ tư, thứ sáu, tớ phải học thêm ngoại ngữ, còn tối thứ năm và chủ nhật, tớ bận đi tập thể dục nhịp điệu (tí nữa tôi nói thật là bận đi dạy võ ở lò Cương Nhu Karaté, lộ bem mất). Cesar cũng đề nghị tôi thống nhất gõ thêm các phụ âm theo ký hiệu Telex để hiểu đúng tiếng Việt – tuy hơi dài dòng một tí nhưng tránh được việc hiểu nhầm - và lấy ví dụ khá ấn tượng: một anh chàng đi xa, nhận được tin bạn nhắn không có dấu, tưởng là “Tao đến thấy vợ mày ôm một thằng, rất gay…”, sau hỏi lại, hoá ra là “…ốm một tháng, rất gầy…”. Tôi hứng chí, định hồi âm lại một ví dụ khác không kém sinh động: có ông chồng nhắn tin trên điện thoại di động cho vợ “anh đang ở trường, muộn lắm rồi, em đến ngay”, được vợ trả lời “lợn bị đau, không đến được”, nếu không có dấu thì Cesar đọc ra cái gì? nhưng nhớ lại mình đang đóng vai con gái đoan trang thuỳ mị, nên đành phải cho qua…
Ban đầu, tôi giới thiệu sơ lược về mình như sau: ba mẹ tớ đã mất từ lâu, tớ đã ly dị với chồng, hiện đang sống với cậu con trai 6 tuổi (hoàn toàn do tôi hư cấu), là giáo viên khoa học cơ bản của một trường đại học ở khu vực miền Trung Việt Nam (điều này thì có thật). Theo Cesar, ba mẹ cậu ta (đều đã về hưu) có hai con là cậu và một cô em gái, đều chưa lập gia đình; cậu mở một cửa hàng dịch vụ game - internet, nơi cậu thỉnh thoảng ngồi chat; em gái của cậu, nhỏ hơn 1 tuổi (cậu cùng tuổi với tôi), là bác sĩ của một bệnh viện, đều là tem chưa đóng dấu (còn độc thân), cả nhà đang sống tại Thành phố Huế. Những chi tiết cuối cùng này làm tôi mừng rơn, nhưng không dám lộ rõ ý đồ đen tối của mình, chỉ bảo lửng lơ: tớ hy vọng sẽ có dịp làm quen với các thành viên trong gia đình của cậu.
Khi được hỏi chi tiết, tôi tự hư cấu một hoàn cảnh khá cụ thể: chồng tớ đi lao động xuất khẩu ở Đức, ở lại bên đó luôn, tớ không muốn nhắc đến nhiều (thật ra, tôi sợ nói nhiều bị hớ), về đứa con, tôi lấy ngay hình ảnh thằng cháu ruột, con ông anh họ để tả: trường học, thầy cô giáo, tính cách, sở thích… đúng y chang một chú nhỏ mới lớn, chẳng sai vào đâu được. Tôi cũng lo ngại Cesar lại như tôi, tưởng tượng ra một cô em gái nào đó, nên thăm dò thật kỹ về gia đình, và nhất là cô em gái, và được biết: tốt nghiệp y khoa đã hơn 5 năm, vừa đi tu nghiệp ở Pháp về năm trước…
Ngày hôm sau, tôi lập tức tham vấn ở mấy cậu bạn bên ngành y khoa, buổi chat sau lại check Cesar thêm mấy chi tiết về cô em: sau khi tốt nghiệp đa khoa, em gái tớ học bác sĩ nội trú Ngoại, rồi được đi thực tập sinh ở Pháp. Về nước năm ngoái, đang chuẩn bị ôn thi tuyển Cao học ở Đại học Y khoa Huế, và thấy chẳng có gì đáng ngờ nữa: tôi dọ hỏi rõ ràng, kỳ thi tổ chức vào cuối tháng 4 hàng năm, Nhà trường hiện đang chuẩn bị tập trung thí sinh để ôn thi. Cô ấy có là em của Cesar, hay em của Napoléon cũng được, miễn là nhân vật có thật, thì tôi có hy vọng rồi…
Tôi mở đường bóng lật cánh: tớ đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh đi Pháp đây, chuyên môn tớ không lo, mà tớ lo ngoại ngữ quá. Cesar sốt sắng: để tớ hỏi ý kiến em gái tớ, rồi cho cậu địa chỉ e.mail của nó, cần gì thì các cô cứ trao đổi với nhau, vốn liếng tiếng Pháp của em tớ cũng khá đấy. Có ai ngờ, mọi việc xuôi rót như thế đâu? Tôi thấy trong lòng như đã mở hội rồi, nhưng nghĩ lại, tội gì chỉ chọn đấu pháp thụ động phòng thủ mà chẳng tấn công, quả bóng đã được lật cánh chuyền vào, thì phải bật cao lên để đánh đấu vào cầu môn thôi: Tại sao cậu không nghĩ, em gái cậu giúp tớ ôn tiếng Pháp mà tớ chẳng giúp gì lại được? cậu có biết tớ giảng dạy ngành gì không? Toán! Môn Xác suất Thống kê mà thí sinh Cao học ngành Y phải thi, cũng là môn cơ sở trong ngành Toán của tớ, và bàn thắng đầu tiên kể như được ghi, dù chỉ mới đá trên bàn, bằng câu nhận xét đầy ý nghĩa của Cesar: nghĩa là cậu muốn trao đổi trên quan điểm hai bên cùng có lợi phải không? tớ nghĩ em tớ sẽ OK…
Qua trung gian của Cesar, mối quan hệ “celui qui sait bien chatter est un bon chatteur” (chơi chữ theo văn phạm tiếng Pháp - người biết chat giỏi được gọi là chat sĩ – trên các trang Web) với cậu anh Cesar được thay dần bằng quan hệ trao đổi bằng thư điện tử để chuyển tải được những nội dung súc tích hơn, có thêm đối tượng là cô em của Cesar (tôi mới chỉ biết địa chỉ cô ấy là
cesarienne@yahoo.fr, người dùng tiếng Pháp mới lấy địa chỉ này), cô gái cho hay, khi mẹ sinh ra cũng phải mổ lấy thai như anh Cesar vậy.
Tôi thầm cám ơn các chuyên gia Tin học ở Việt Nam đã kịp phổ biến bộ mã Unicode cho thế giới internet tiếng Việt, nhờ đó tôi yên tâm không bị cô ấy hiểu lầm (như ví dụ tai ác đã nói ở trên). Tôi vẫn chưa dám nói chuyện gì thân mật trong thư (đương nhiên, phải gởi về cả hai địa chỉ của Cesar và cô em), nhưng kể từ khi tiếp xúc được với Cesarienne, bên cạnh việc ôn tập chuyên môn cho kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh, tôi còn tự dặt mục tiêu giải thật nghiêm chỉnh những bài tập Phương trình Vi phân và nhất là Xác suất Thống kê trong chương trình ôn thi Cao học Y khoa, tôi lần lượt soạn các bài giải bằng ngôn ngữ AMSTEX quen thuộc của dân làm Toán, rồi chuyển hẳn sang file *.pdf để gởi kèm theo mail cho cô ấy in trên máy laser. Ngược lại, hàng tuần Cesarienne cũng sửa giúp tôi những bài khoá tiếng Pháp mà tôi đã soạn, hướng dẫn cho tôi cách gõ các dấu tiếng Pháp như ç, î, ï… bằng phím nóng (hotkey) trên bàn phím QWERTY (tiếng Anh), chúng tôi tập gởi thư điện tử cho nhau bằng tiếng Pháp để trau dồi ngoại ngữ, riêng tôi hạ quyết tâm học hết chứng chỉ DELF để có đủ vốn ngoại ngữ khi ở nước ngoài…
Tôi và Cesarienne cũng trải qua kỳ thi tuyển cùng một thời điểm, cùng một Hội đồng Đại học Huế. Trước đó, chúng tôi vẫn thống nhất chỉ tiếp xúc bằng thư điện tử để trao đổi những nội dung cần thiết phải hỗ trợ cho nhau (con chim xanh Cesar đã thưa viết thư cho tôi, sau khi báo sẽ về quê một thời gian dài để lo việc nhà, tôi đã có thể liên lạc riêng với cô em). Tôi vượt qua kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh khá suôn sẻ, vì đối thủ duy nhất của tôi đã bỏ cuộc sau khi gãy môn thi cơ sở đầu tiên, nhưng tôi vẫn làm bài thi môn chuyên ngành và đặc biệt ngoại ngữ tiếng Pháp với mọi khả năng của mình, tôi muốn cho Cesarienne thấy rõ thành quả đào tạo của cô ấy. Xem kỹ đề thi Xác suất Thống kê vào Cao học Y khoa, tôi tin chắc cô giáo dạy hàm thụ tiếng Pháp của mình làm được bài khá dễ dàng, vì nội dung đã được tôi hướng dẫn chu đáo, nếu không muốn nói là trúng đến 75% đề thi. Cesarienne cũng báo cho tôi biết, cô thi tốt các môn thi cơ sở và chuyên ngành, việc trúng tuyển có lẽ chỉ phụ thuộc vào thời gian, vì số lượng thí sinh thi tuyển vào Cao học còn ít hơn chỉ tiêu tuyển sinh Bộ giao cho Đại học Huế. Sau đó một vài tuần, tôi cũng đã qua đủ 6 mức chứng chỉ DELF do Trung tâm Ngoại ngữ của Đại học Sư phạm Huế tổ chức, kết quả tuy không thật xuất sắc những cũng đủ để tôi báo công với cô giáo của mình…
Vấn đề cuối cùng là việc bày tỏ chân tướng của mình. Tôi quyết định gởi thư riêng cho cậu anh Cesar trước, thú thật giới tính của mình cùng nguyên nhân đội lốt phụ nữ bấy lâu nay và, với tư cách là cánh đàn ông với nhau, nhờ cậu lựa lời giải thích cho cô em hiểu và chấp nhận lời giải thích của tôi cùng mong muốn một buổi gặp mặt cả ba người. Một thời gian khá dài, không hiểu vì sao, tôi không có hồi âm của Cesar (có lẽ cậu ta bận việc nên không mở mail), tôi phải đánh tiếng hỏi cô em gái ông anh Cesar bây giờ thế nào, mà không thấy trả lời thư, thì mấy hôm sau mới được cậu hồi âm. Cậu bảo Cesarienne chê tôi: ngốc quá, giấu chân tướng dở ẹc, trong mấy bài texte tiếng Pháp tôi soạn nhờ sửa, cả trong thư trao đổi, các tính từ phẩm chất (adjectif qualificatif) nói về bản thân đều dùng toàn giống đực (masculin), đến ngày 8/3 còn gởi mail chúc mừng cô nữa. Nhưng cũng không sao, cô ấy đã đồng ý hẹn tôi gặp tôi vào 8 giờ sáng chủ nhật tới đây tại quán kem sau Thư viện Đại học Khoa học, lúc đó cô vừa kết thúc phiên trực. Ký hiệu nhận dạng: cầm trên tay một cuốn tập san của Đại học Huế số mới nhất… César cáo bận không đến, bảo cô em sẽ giải thích lý do.
Buổi gặp mặt đầu tiên của chúng tôi không ngờ trắc trở đến như thế!
Từ tối hôm trước, tôi chọn chiếc áo chemise màu xanh hy vọng và quần gabardine sẫm màu mới may, nhờ mẹ ủi thật kỹ lưỡng, tôi muốn Cesarienne có ấn tượng tốt đẹp về hình thức của tôi trong buổi đầu gặp mặt, ngay cả cuốn Tập san Đại học Huế mượn của Khoa, tôi cũng bọc bìa nylon cẩn thận. Tôi đến Thư viện thật sớm, từ 6 giờ 30 sáng, nhưng không dám đến ngay quán kem đã hẹn, chỉ ngồi ở quán café quen thuộc, nằm đối diện bên kia đường Lê Lợi để trông sang. Tôi giấu biến cuốn Tập san Đại học Huế (quan trọng lắm, mất là nguy to) trong túi vải, dự định chỉ đến giờ G. mới đưa ra ngoài…
Tôi đang suy nghĩ miên man, không biết sẽ nói chuyện gì với Cesarienne sáng nay thì giật mình vì tiếng phanh xe ken két đến rợn người rồi nghe huỵch một tiếng, tôi thấy rõ ràng ngay trước mặt mình, một chiếc Attila láng coóng đâm sầm vào một chiếc xe đạp, hất đổ xuống đường, cụ già trên xe ngã vật ra rên rỉ, chiếc Attila lách sang một bên phóng tiếp, tôi nhảy vọt qua bàn café, lao vụt ra chận đường, hô to: đứng lại! Chiếc xe lại hung hãn rú ga tăng tốc, lao thẳng tới, chênh chếch bên trái người tôi. Thế tự vệ thuần thục trong huấn luyện được tôi thực hiện như bài tập mẫu: chân trụ rê sang phải nửa bước thành thế tấn migi ko kutsu dachi, tôi tung cú đá hidari yoko geri ke komi tống trúng vai người lái (đội mũ, đeo kính râm, tôi nhìn không rõ mặt), chân trái vừa hạ xuống thành thế tấn nego ashi dachi, tay chuẩn bị ra tiếp đòn gõ uraken uchi, tôi thấy chiếc xe lảo đảo rồi quay ngược 180o, lao nhanh theo đường Lê Lợi còn vắng tanh, chỉ mới loáng thoáng bóng người, vẳng lại tiếng chửi thề thô tục... Mọi việc xảy ra trong chỉ vài giây, nhưng đủ để tôi kịp ghi số xe vào bộ nhớ… Chủ quán chạy ra, tôi đọc lại số xe gây tai nạn và tên tôi làm chứng, nhờ giữ chiếc xe đạp của ông cụ, để tôi chở ngay ông cụ đến bệnh viện cấp cứu…
Đến khi làm xong thủ tục bàn giao ông cụ (đã khá tỉnh táo, người nhà cũng vừa kịp đến, đang rối rít cám ơn tôi) cho bác sĩ trực ở Phòng Cấp cứu, nhìn lại đồng hồ đã hơn tám rưỡi, tôi hoảng hốt tìm túi vải của mình mà ai đó đang giữ hộ, chào mọi người, rảo bước ra ngoài, chẳng kịp rửa mặt mũi, vừa chạy vừa lấy cuốn Tập san Đại học Huế ra cầm trên tay. Một người chận tôi lại, hoá ra là cô bác sĩ trực hồi nãy nhận bệnh, giờ cô thay bộ blouse trắng bằng chiếc pull-over vàng nhạt, quần jean trông xinh hẳn, tôi nhìn kỹ mới nhận ra (thật tương phản với bộ cánh lem luốc của tôi sau cuộc ẩu đả). Cô nhìn tôi vài giây rồi bảo: Anh đi đến chỗ này với tôi, có việc cần! Tôi luống cuống: Xin lỗi bác sĩ, tôi đã làm thủ tục xong, giờ có việc gấp, xin phép… Cô mỉm cười: Tôi cũng bận y như anh vậy…, tôi tròn xoe mắt, đến khi nghe tiếp: …Cesar và Cesarienne chỉ là một người…, và nhìn cuốn Tập san Đại học Huế trên tay cô gái, tôi mới chợt hiểu...
12/2003

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét