Thứ Bảy, 19 tháng 2, 2022

Truyện ngắn 33

 <script async src="https://pagead2.googlesyndication.com/pagead/js/adsbygoogle.js?client=ca-pub-7143897352168730"

     crossorigin="anonymous"></script>


SAU KHÓA HỌC TỪ XA

Truyện ngắn của Quỳnh Anh

1. Năm học dở dang lớp Dự bị

Tôi trở thành giáo viên trường trung học cơ sở Tân An, thị xã La Gi, trong điều kiện khá oái oăm...

Hôm đó đúng là sinh nhật thứ 18 của tôi, ngày 18/03/1975, tôi còn nhớ rất rõ: đang học lớp Dự bị A1 của đại học khoa học Huế, thì cả miền Nam xảy ra cuộc binh biến năm 1975. Ba mẹ tôi và các em vẫn ở trong quê, thị xã La Gi, tỉnh Bình Thuận, chắc chỉ mới biết diễn tiến cuộc chiến theo Đài phát thanh, trong khi tôi ở trọ tại Đốc Sơ, phía Bắc thành phố Huế, đã nghe văng vẳng tiếng départ của đại bác từ Mỹ Chánh theo tiếng gió vọng về. Buổi sáng đó, tôi còn chăm chú nghe thầy Hỷ giải mấy bài tập Giải tích II ở giảng đường C, thì buổi chiều tôi đã phải nháo nhác cuốn gói đồ đạc, theo thác người chạy loạn, leo lên chiếc xe GMC mui trần đã gần kín người, ngồi tạm trên mớ bàn ghế, giường tủ của gia đình ông trung tá quân tiếp vụ mà tôi may mắn hưởng một suất đi ké, nhờ lâu nay dạy kèm Toán cho con trai của ổng. Chiếc GMC chạy bon bon trên đường IA, vượt qua các đèo Đá Bạc, Phước Tượng, Phú Gia khá êm ả, đến đèo Hải Vân thì bị tắc đường vì người di tản quá nhiều nên đường quốc lộ chật cứng. Chúng tôi vào đến Đà nẵng lúc gần tối, tôi được xem như người nhà của gia đình học sinh dạy kèm, được dằn bụng buổi tối bằng ổ bánh mì trợ cấp của Hội Chữ Thập Đỏ, hôm sau lại một mình lưu lạc từ Ngã ba Huế đến bến tàu Sông Hàn; ở đó, tình cờ tôi gặp anh Đức, anh họ con bác Phú anh ruột ba tôi, là thiếu úy Hải quân, anh định gởi tôi theo ca nô hải quân ra tận bán đảo Sơn Chà, chờ tàu thủy đưa dân tỵ nạn vào Saigon. Từ kinh nghiệm những lần chở dân chạy loạn, anh khuyên tôi cải trang làm nam giới, phòng tránh những bất trắc của thân gái dặm trường, dự kiến mất đến mấy ngày trời từ Đà Nẵng vào Saigon. Tướng tá bề ngoài tôi chắc cũng khá bặm trợn, nên sau mươi phút cải trang, anh Đức đã gật đầu yên tâm, chỉ rõ đường từ cảng Saigon về nhà bác Phú ở cư xá Thanh Đa, sau khi vét sạch tiền trong túi đưa cho tôi, tháo luôn cả chiếc đồng hồ cá mập đeo vào cổ tay tôi: thời buổi loạn lạc, sinh mạng mới quý, của cải đáng gì! Anh gởi gắm tôi cho chú thím Năm Tân, là gia đình người quen cùng đi chuyến ca nô ra Sơn Chà, có cô con gái tên Hồng, cũng cải trang thành con trai như tôi theo sách của anh Đức… Tính tôi xông xáo nên giúp được chú thím Năm Tân khá nhiều chuyện như chuẩn bị nước ngọt, nắm cơm vắt… được nhận là người nhà, cùng ăn cơm ngày hai bữa đến khi tàu cặp bến cảng Saigon. Lên bờ, khi hết cứng chân cứng tay sau mấy ngày rập rình trên biển, tôi cảm ơn chú thím Năm Tân, chia tay Hồng và tìm đến nhà bác Phú, mấy ngày sau gặp được ba mẹ và các em cũng sơ tán từ La Gi vào theo dòng người chạy loạn, thật vui mừng vì cả nhà còn nguyên vẹn…

Chuyến đi từ Huế vào Saigon đã mất nhiều ngày vì thời gian lênh đênh trên tàu thủy khá dài, nhưng chuyến trở ra còn lâu hơn nhiều, chiếc xe IFA mang tiếng là tốc hành nhồi nhét hơn sáu chục người trên 45 ghế ngồi, phải mất hơn một tuần mới ra đến giữa miền Trung vì cứ pan liên tục; đến Đà Nẵng thì lái xe gãi đầu gãi tai, xin trả cho khách ra Huế một trăm ngàn (tức một phần ba giá vé), để bán khách lại cho xe khác, vì tự lượng sức xe không leo nổi cái dốc Hải Vân ngoằn ngoèo, suốt mấy chục cây số đường đèo lại không có trạm sửa xe. Mọi người càu nhàu rồi cũng phải chấp nhận, may sao đến trưa, kiếm được chiếc xe khách từ Huế vào từ sáng sớm, đang đón khách ra. Kịp ra đến Huế trong ngày, tôi xuống xe ngay cầu Tràng Tiền, chạy ào vào khu Morin hỏi thăm, gặp thầy Khải ở Giáo vụ mới biết khóa Dự bị của tôi vừa mới thi lên lớp xong, đúng hai buổi của ngày hôm trước, chương trình cả năm của lớp Toán chỉ thu gọn trong hai môn Giải tích I và Vật Lý. Tôi đọc hai bản sao lưu đề thi ở Phòng mà tiếc hùi hụi: đề Vật Lý quá dễ, còn Giải Tích I là môn ruột của tôi, mới đọc đề tính tích phân, trong đầu tôi đã nảy ra mấy cách giải liền. Thôi thì còn nước còn tát, hôm sau tôi đến Trường, xin tham gia sinh hoạt với lớp, quyết dự đầy đủ các buổi học chính trị, hăng hái tham gia các đợt lao động do Đoàn Trường tổ chức, được xét kết nạp vào Hội Liên Hiệp Thanh Niên Giải Phóng thành phố Huế (dù ngày 26/03 lịch sử tôi đang lang thang ở tận Saigon), với hy vọng khi xét lên lớp sẽ được chiếu cố phần nào… Thời đó vẫn mang tư tưởng ấu trĩ, ngây thơ như thế, tôi không nghĩ rằng sinh hoạt phong trào và học tập chuyên môn là hai mảng hoàn toàn độc lập.

Quả nhiên, danh sách sinh viên lên năm thứ hai (năm Dự bị trước đây được tính là năm thứ nhất) không có tên tôi. Nhà trường, đúng ra là Viện Đại học, cho phép các sinh viên được lên lớp chuyển sang học lớp cùng ngành tương đương, là năm thứ hai của ngành sư phạm 4 năm, còn số sinh viên không được lên lớp (do thi không đạt, hoặc không dự thi như tôi) được đăng ký học khóa sư phạm cấp tốc 2 năm, khi tốt nghiệp ra trường sẽ là giáo viên dạy cấp 2, để bổ sung cho miền Trung đang tương đối khan hiếm. Tôi suy nghĩ kỹ, không muốn ba mẹ phải đổ công sức, tiền của để nuôi tôi thêm năm nữa, trong khi cuộc sống ngày càng khó khăn, các em còn đang tuổi ăn học, nên chấp nhận học khóa sư phạm 2 năm này, dù biết chắc học lực của mình không giới hạn ở đó. Kể như lấy ngắn nuôi dài, trong tương lai khi có điều kiện sẽ tìm cách nâng cao kiến thức… Sau hai năm học không cần gắng sức, môn học nào cũng đạt điểm cao, tôi nhận bằng tốt nghiệp loại Giỏi khá thờ ơ, chọn nhiệm sở là nơi xa nhất: Sở Giáo dục Bình Thuận, là quê của tôi, và được phân công về trường phổ thông cấp 2 Tân An, thị xã La Gi. Từ nhà cha mẹ đến trường dạy học chỉ non hai cây số đường đất, đạp xe chỉ mất mười phút. Thế là đã có điều kiện giúp ba mẹ nuôi các em ăn học rồi…

Thời gian thắm thoắt như thoi đưa, sau hơn chục năm, tôi trở thành Tổ trưởng tổ Toán-Tin, là giáo viên nòng cốt dạy các lớp chuyên Toán của Trường, hàng năm tôi chuyên được phân công dẫn học sinh đi thi giỏi Toán cấp Tỉnh. Nhưng bên cạnh công việc hàng ngày, kỷ niệm mấy tháng học dự bị vẫn thỉnh thoảng quay về, thổi bùng trong ký ức tưởng như nguội lạnh của tôi niềm đam mê học hỏi. Nhất là những khi căng đầu óc ra giải các bài toán dựng hình, quỹ tích phức tạp, lòng tôi lại náo nức muốn tìm cơ hội mài dũa tư duy của mình. Vì thế, tôi vượt quá tuổi băm khi nào không hay, mà chưa có được một mảnh tình rách vắt lên vai áo…

Thông báo của Sở Giáo dục về định hướng quy hoạch cán bộ đến thật đúng lúc, quy định giáo viên cấp cơ sở phải có trình độ đại học, trong Thông báo có nêu danh sách các Trung tâm đào tạo từ xa của các trường đại học trong cả nước như Hà Nội, Vinh, Huế… để học viên chọn lựa đăng ký học: giáo viên trẻ phải chịu 50% kinh phí trong ba năm đi học, riêng từ cấp tổ trưởng như tôi trở lên được Sở tài trợ hoàn toàn. Tôi đã sẳn sàng tư tưởng chịu toàn bộ kinh phí để được đi học, thì đây quả là thời cơ quá tốt để thỏa mãn ước mơ của mình. Thời gian tập trung học (theo quy định là để giáo viên giải đáp thắc mắc cho học viên) là từ hai đến ba tuần trong dịp hè, kể như tôi khỏi nghỉ hè luôn, mà dịp hè thường tôi cũng không rảnh vì vướng các lớp bồi dưỡng, dạy thêm do Trường và tư nhân tổ chức mà. Thế là mất một nguồn thu nhập đáng kể, nhưng bù lại, tôi được đi học, miễn kinh phí đào tạo, vẫn lợi chán. Tôi nhẩm tính thế và hăng hái làm đơn đi học, dĩ nhiên tôi chọn Đại học Huế, nơi đã một thời gắn bó…

2. Năm thứ nhất A1, quay lại làm học sinh…

Buổi đầu tiên tập trung, cán bộ giáo vụ Hùng, một thanh niên còn khá trẻ, chỉ bằng tuổi em út của tôi, đề nghị Lớp bầu ban cán sự để quản lý các sinh hoạt, học tập. Một học viên là giáo viên dạy cùng trường đề cử tôi làm lớp phó học tập, được ủng hộ nhiệt liệt vì đa số các học viên đều nghe nói về thành tích dạy chuyên Toán của tôi, ý kiến cả lớp đều nhất trí tán thành. Cuối cùng, Ban cán sự lớp đã thành hình, ngoài tôi ra, còn có anh lớp trưởng xấp xỉ tuổi tôi, anh Đồng là bộ đội chuyển ngành, và một lớp phó đời sống kiêm thủ quỹ, cô Duyên còn trẻ măng, ăn mặc rất mode, khá xinh đẹp, nghe nói là vợ của một đại gia khá lớn tuổi. Trong buổi họp nội bộ của Ban cán sự và vài thành viên lớn tuổi, lớp trưởng xác định nhiệm vụ chủ yếu của Ban cán sự là tìm mọi cách để mọi học viên thi các môn đạt yêu cầu, mà kết quả điểm số của giáo viên, đa số là nam giới, là quyết định…, anh vừa nói vừa mỉm cười nhìn Duyên đầy ẩn ý, Duyên cũng mỉm cười đáp lại. Tôi hiểu ý nghĩa ngầm của hai cái mỉm cười đó, chỉ băn khoăn tự hỏi, không lẽ mình đã già, đã lạc hậu với những quan hệ phức tạp của thời đại hiện nay?

Các buổi tiếp theo, giáo viên lần lượt lên lớp, cứ một môn vài buổi, mỗi buổi bốn tiết, có giải lao khoảng nửa tiếng giữa buổi. Thứ tự các môn học không theo một trình tự nào, từ môn chung lại tiếp theo môn cơ bản hoặc ngược lại. Sau tôi hỏi ra mới biết, các thầy cô dạy như chạy show từ tỉnh này sang tỉnh khác, nên lịch học được sắp sẳn từ trước, chỉ cần có một hai buổi để di chuyển từ điểm học này sang điểm học khác cho kín lịch; các lớp học phải bị động theo lịch của giáo viên, có khi nghỉ học mấy ngày liền, rồi học liên tục sáng chiều và cả tối, những lúc đó các hàng quán cơm gần điểm học tha hồ được mùa khách. Nhà tôi xa điểm học chỉ hơn chục cây số, nên đi lại không mất thời gian lắm; trong lớp có người ở cách hàng trăm cây số, đi xe máy gần ba tiếng đồng hồ mới đến nơi học, nên phải xuất phát ở nhà từ bốn giờ rưỡi sáng mới kịp điểm danh vào buổi học lúc bảy rưỡi. Rút kinh nghiệm, nhiều anh chị (về sau có cả tôi) đã thuê phòng trọ ở lại gần điểm học, có người thuê cả nhà dân, chỉ cần có chỗ đặt lưng buổi trưa, buổi tối, gần đến giờ học chỉ ăn quấy quá gì đó để lên lớp. Nếu so với học sinh nông thôn trước đây, mỗi ngày đi bộ dăm cây số đến trường, cơm áo có cha mẹ lo, thì tôi thấy học viên từ xa vất vả hơn nhiều. Nhưng suy đi, tính lại, nếu học đại học từ xa mỗi năm một tháng thế này trong ba năm, vẫn tiết kiệm chi phí hơn bốn năm tập trung dài hạn ở Huế, lên lớp ngày một hai buổi sáng hoặc chiều, xa hẳn gia đình, chưa kể việc thi tuyển vào không đơn giản như ghi danh học từ xa.

Môn học chuyên ngành đầu tiên mà tôi làm quen, ngoài những môn truyền thống như Tập hợp – Quan hệ - Ánh xạ… là môn Lý luận dạy học Toán, nghe có vẻ lý thuyết nhưng các ví dụ minh họa lại rõ ràng, cụ thể, qua đó tôi hiểu được yêu cầu giáo viên phải hơn học trò một cái đầu, để khi dạy giải toán cho thấu đáo, ngoài các phương pháp truyền thống mà học trò đề xuất, giáo viên phải nắm những phương pháp khác để làm sáng tỏ lý thuyết đã học. Điều này quá hợp ý tôi, ngay khi dạy các em chuyên Toán, tôi đã chú trọng việc tìm nhiều phương pháp giải, nhưng chưa khái quát thành lập luận được. Giáo viên giảng hóa ra chính là anh Trung, trước kia cùng lớp Dự bị A với tôi, tôi nhận ra nhờ dáng người cao lều nghều mà bạn bè hồi đó hay trêu như cây sào chọc c.; sau 1975, anh cũng chuyển từ khoa học sang sư phạm nhưng học hệ 4 năm chứ không phải hệ 2 năm như tôi; đã bao nhiêu năm, anh không nhận ra lớp phó Quỳnh là cô bạn cùng lớp ngày nào…  Cũng anh Trung dạy tiếp môn Phương trình vi phân, môn này minh họa cho môn học trước: các bài tập theo từng loại đã được giải cụ thể theo nhiều phương

pháp khác nhau, bài giải được in trên giấy A4, tôi tròn mắt chiêm ngưỡng vì kiểu chữ in công thức toán ở đây đẹp

hơn MSWord thường dùng rất nhiều.

Trong giờ giải lao, tôi mạnh dạn tranh luôn vai trò của lớp phó Duyên, mời anh đi uống cà phê ở căn tin điểm thi, hỏi luôn về phần mềm soạn thảo, nhưng vẫn giấu biến thân phận bạn học cũ ngày nào… Anh cho biết, năm học tới, lớp tôi thành A2, sẽ có môn học Maple & AMS-TEX để tính toán và soạn thảo tiện lợi hơn cho ngành Toán, nhưng không biết Trưởng ngành Toán là thầy Định sẽ phân công ai đi dạy ở Bình Thuận? Lớp trưởng Đồng ngồi gần đó hóng chuyện, cũng xen vào: Thầy cho em số thầy Định, em sẽ xin thầy Định cho thầy dạy tụi em tiếp… Tôi im lặng, không nói gì, nhưng trong lòng thích thú vì có người nói thay ý mình.

Chúng tôi bước vào kỳ thi cuối năm, một tuần sau buổi gặp mặt chia tay với thầy Trung, mỗi môn thi một buổi. Điều bất ngờ xảy ra khi mở đề thi môn Phương trình vi phân, môn khá hóc búa mà hầu hết học viên đều sợ: đề thi được cán bộ giáo vụ Hùng chọn trước trong Ngân hàng đề, đều nằm toàn bộ trong tài liệu mà thầy Trung đã trao ở lớp để tôi photocopy và phát cho từng học viên. Anh Đồng sau đó gọi điện cho thầy Trung, báo thầy Định đã chấp thuận yêu cầu năm tới phân công thầy Trung dạy lớp tôi, và cho biết lớp thi môn PTVP đạt kết quả rất tốt, thậm chí đã mang tài liệu thầy cho sử dụng trái phép trong phòng thi. Câu trả lời của Thầy làm mọi người suy nghĩ mãi: tài liệu như súng đạn, đâu có tội, lỗi lầm là của người sử dụng đó thôi. Sau đó, họp Ban Cán sự lớp, anh Đồng tuyên bố: Hôm chia tay, lớp mình chỉ phong bì cho thầy Trung ngang bằng các thầy cô khác, đúng ra phải gấp đôi, gấp ba mới phải. Thôi, để năm tới… Nhỏ Duyên cười lí lắc: Không biết thầy có gia đình chưa, hay để chị Quỳnh bù vào… Tôi xua tay gạt phắt, nói tào lao, nhưng trong lòng lại thấy rộn ràng khó tả…

3. Năm thứ hai A2, những vấn đề trăn trở…

Cán bộ giáo vụ Hùng liên lạc khá sớm với anh Đồng, báo một việc quan trọng: chuẩn bị một số máy tính xách tay (laptop) đủ cho 2-3 học viên/máy để học và thực hành tại chỗ, vì điểm học ở Phan Thiết không có phòng máy thực hành. Thật ra, một số học viên đã có sẳn laptop, hoặc có thể mượn đâu đó trong thời gian học, đã sẳn sàng khi biết sẽ tái ngộ với thầy Trung. Cái lo là không biết máy tính phải hiện đại đến đâu, vì có nhiều máy tính đã tương đối cũ. Ngay buổi học đầu tiên với môn Phương pháp Giảng dạy Toán học, chúng tôi vẫn phải học sau hai môn cơ sở là Giải Tích Hàm và Môđun Đại số rồi nghỉ hai ngày liền, thầy Trung cho biết trước: các phần mềm Maple và AMS-TEX ngày càng được nâng cao, ở đây chỉ giới thiệu phần cơ sở, máy I2 có cấu hình tối thiểu, với 2Gb bộ nhớ RAM và 50 Gb trống trên đĩa cứng là cài và dùng được. Môn Hình học sơ cấp sau đó đã minh họa cho Phương pháp Giảng dạy Toán học (thầy Trung đã mua sẳn hộp phấn màu để vẽ hình cho rõ), các bài toán dựng hình khá phức tạp được nêu rõ các bước Giả Thiết, Chứng Minh, Cách Dựng, Biện luận, để trở thành đơn giản. Thầy giới thiệu luôn cách đi ngược trong bài toán chứng minh, từ kết quả cần chứng minh, cứ lần ngược đến giả thiết ban đầu, các bước chỉ cần trả lời câu hỏi: từ đâu suy ra? để tìm đường chứng minh… Biết bao bài học kinh nghiệm có thể tích lũy để dạy học sinh sau này. Riêng các bài toán quỹ tích được Thầy giảng giải bằng thực tế: giả sử anh chị ở đâu đó, muốn tìm tôi để đưa thư, phải biết tỉnh tôi đang ở (Bình Thuận - ví như mặt phẳng), nơi ăn ở (khách sạn Cà Ty - ví như điểm cố định), để xác định lộ trình tìm (ví như quỹ tích), và thời điểm có thể gặp (giờ ăn, giờ ngủ, giờ đi dạy - ví như giới hạn của quỹ tích). Con bé Duyên ngồi bên cạnh, khều tôi nói nhỏ: Thầy bật đèn xanh rồi đó, chị thử hỏi nếu muốn hẹn gặp Thầy để tâm sự thì làm thế nào? Tôi suỵt nhỏ, thầm nhủ: con bé như ma xó, nói đúng ý nghĩ tôi có trong đầu mà không dám nói ra.

Chợp mắt buổi trưa xong, nhớ lại câu nói của Duyên trên lớp, tự nhiên tôi thấy ngại, trùm chăn nằm khoèo ở nhà trọ, không muốn đến đường Thủ Khoa Huân tham gia buổi cà phê mà Ban cán sự mời Thầy nhân buổi được nghỉ ở quán Mộc, để thưởng thức cái view khá đẹp, mãi đến khi anh Đồng gọi điện nhắc, nghe có cả tiếng Thầy, tôi mới vội thay quần áo chạy tới. Tôi đến nơi đúng lúc Thầy đang kể chuyện gia đình, có nhắc đến vợ Thầy với câu nói mà tôi nhớ mãi: đằng sau thành công của người đàn ông có bóng dáng của người đàn bà… Nội dung nói chuyện trở thành nửa đực nửa cái, tôi nghe trước quên sau, chỉ biết chi tiết mà Duyên kể lại hôm sau: vợ Thầy trước đó đã từng là học sinh của Thầy… Buổi cà phê kết thúc với đề nghị của Thầy: đi thăm chỗ ở, phòng trọ của vài học viên trong lớp. Sau vài phút ngần ngừ, anh Đồng chấp thuận và đề nghị Thầy đi xe với tôi, vì anh học viên chở Thầy đi chính là chủ quán Mộc, phải trông quán vì khách đến đã khá đông. Tôi lẳng lặng ngồi sau Thầy, không dám ôm eo dù Duyên cứ thúc giục. Tôi nghĩ, phải xem Thầy là của trưng bày, chỉ nên nhìn ngắm, đừng động vào. Anh Đồng đi trước, đến thẳng đến căn phòng trên gác ngôi nhà đường Phạm Ngọc Thạch, nơi tôi và bốn bạn nữ khác cùng trọ. Cũng may, chúng tôi đã gấp dọn chăn màn, quần áo cẩn thận, thầy Trung chỉ đảo mắt nhìn qua, không nói gì, chỉ giục mọi người đi tiếp…

Ở lớp, đến khi giới thiệu (thầy chỉ dùng từ giới thiệu, chứ không dùng từ dạy, vì cho rằng không phải là sản phẩm của mình) phần mềm AMS-TEX, thầy có nói qua ứng dụng để chọn ngẫu nhiên đề thi Toán, là đề tài thầy đang nghiên cứu, tôi thích quá, hỏi phăng tới và thầy cho tôi chép cả quy trình thực hiện, không ngần ngại. Tôi thử lại thấy rất hiệu quả, dự định sẽ áp dụng khi chọn đề cho các lớp chuyên Toán của tôi ở La Gi. Khi tôi hỏi: Nếu đăng ký đề tài nghiên cứu ở Tỉnh, mang tên tác giả chung với Thầy, được không? Thầy ngần ngừ: Cứ mang tên Quỳnh, nói vài lời cảm ơn, có nhắc đến tôi là được. Các học viên khác trong lớp thì khoái chí với các phiên bản từ sơ khai đến mới nhất của phần mềm Maple, dặn nhau đừng cho học sinh biết, kẻo chúng biết thì xài luôn, không thèm học môn Toán nữa.

Bất ngờ lại đến hôm chia tay thầy Trung, vừa kết thúc xong môn phụ Phương pháp luận nghiên cứu khoa học, chúng tôi chuẩn bị buổi chiều sẽ học tiếp môn Lý thuyết trường – Lý thuyết Galois với chính thầy Định, Trưởng ngành Toán. Sau khi anh Đồng thay mặt Lớp nói lời cảm ơn và tặng cuốn sổ tay, và nháy mắt ra hiệu cho Duyên lên tặng hoa chúc mừng, thầy Trung nói vài câu cảm ơn và tuyên bố: tấm lòng của các anh chị, tôi rất trân trọng và rất mong các anh chị truyền đạt lại cho các em hậu sinh những kiến thức thâu nhận được. Riêng cuốn sổ tay Lớp tặng… Thầy mở cuốn sổ tay, không thèm mở chiếc phong bì chứa hai triệu đồng, chính tay tôi niêm phong và kẹp trong sổ tay, tôi có quyền sử dụng tiền trong này tùy thích, phải không? Thầy mỉm cười nói tiếp khi cả lớp nhao nhao đồng ý: Tôi xin nhận tấm lòng của Lớp và xin tặng lại Lớp để nhập vào quỹ, đóng góp các chi phí cho học tập chung, rồi xua tay khi mọi người phản đối: Tôi đã nhìn thấy phòng trọ bốn người ngủ chung một giường, đã biết có người chạy xe máy hàng trăm cây số để đến lớp, nên biết nhiều anh chị đã hy sinh quá nhiều để đi học. Xin đừng từ chối tấm lòng của tôi. Thầy ấn chiếc phong bì vào tay anh Đồng đang đứng sững sờ, nói tiếp: Riêng về bó hoa, đẹp thật, nhưng đem về khách sạn rồi cũng đem vứt thôi, vì đến chiều tôi đi rồi; xin phép Lớp, tôi tặng lại cho một học viên nữ ở xa nhất. Mọi người đẩy chị Hồng dạy ở Bình Tân, Bắc Bình lên, chị ôm bó hoa, vừa khóc vừa nói: chồng em lâu nay cũng chưa tặng hoa cho em bao giờ, em cảm ơn Thầy và sẽ nhớ bó hoa này suốt đời. Thầy Trung vẫy chào cả lớp và nhanh chóng bước đến Phòng Giáo viên, hòa trong đám giáo viên đang uống nước giải lao sau giờ dạy.

Buổi chiều, nói chuyện với thầy Định, Trưởng Ngành Toán trong giờ giải lao, tôi mới biết mức thu nhập kham khổ của giáo viên ở Đại học Huế: ngoài mức lương theo đúng quy định của Nhà nước, tiền vượt giảng khi dạy vượt chuẩn 280 tiết mỗi năm là ba đến bốn chục ngàn đồng một tiết, tùy mức lương, trong khi với giáo viên cấp hai chúng tôi, tiền vượt giảng đã là năm mươi chín ngàn đồng một tiết, gần gấp đôi rồi… Chúng  tôi có hỏi thầy Định liệu có gặp lại được thầy Trung không, thầy đáp: Bây giờ thầy Trung đang về Khánh Hòa để dạy lớp từ xa ở đó, rồi vào tiếp Phú Yên và Bình Định để dạy theo lịch đã phân công. Đi từ xa để dạy hơi vất vả, nhưng ai cũng muốn dạy, vì định mức trả gấp đôi định mức bình thường là thu nhập bổ sung cho lương vô cùng chính đáng… Với đề nghị năm sau cho thầy Trung dạy lớp tốt nghiệp chúng tôi, thầy Định ngần ngừ: Tôi không dám hứa trước, vì các lớp A1, sẽ lên A2 năm sau ở các tỉnh Cực Nam như Rạch Giá, Cà Mau cũng cần thầy mà ai cũng ngại đi xa, chỉ có thầy Trung luôn xông xáo…

4. Năm thứ ba, thi tốt nghiệp quá đơn giản…

Chương trình Lớp ôn thi tốt nghiệp có ba môn, trong đó các môn nhỏ lẻ bên Đại Số chiếm 50% nội dung, bên Giải Tích chiếm 30%, còn lại là Phương pháp dạy Toán. Thảo nào thầy Định không phân công thầy Trung dạy phần tóm tắt này, thật ra tương đối đơn giản, chỉ cần học kỹ các môn học hai năm trước thì thông qua năm tốt nghiệp rất dễ dàng. Chúng tôi vượt qua kỳ thi tốt nghiệp khá đơn giản, nhờ đã nắm vững kiến thức từ hai năm trước. Điều ân hận duy nhất là không có mặt thầy Trung trong buổi liên hoan mừng kết quả tốt nghiệp, trong thâm tâm, chúng tôi đã nhận được không chỉ kiến thức thuần túy mà còn cả cái Tâm của người thầy, qua những động thái của các giáo viên mà thầy Trung là tiêu biểu. Lớp học chúng tôi đã tốt nghiệp 100%, một nửa đạt loại Khá trở lên, chỉ có riêng tôi (hơi xấu hổ tí xíu) là nhận bằng đỏ loại Giỏi.

Tôi trở về trường Tân An với các học sinh thân yêu, các em đã trưởng thành nhiều sau ba mùa hè tôi miệt mài học tập, nhiều em đã vào cấp 3, một số em đã vào được trường chuyên Trần Hưng Đạo ở thành phố Phan Thiết. Nếu gặp lại các em, tôi không ngần ngại nói: Biễn học bao la, càng học càng thấy mình dốt. Cái chính là tự mình phải biết vươn lên trong mọi hoàn cảnh, để hôm nay phải hoàn thiện hơn ngày hôm qua… Ngoài ra, nên tạo điều kiện để người khác có thể vươn lên như mình. Điều đó, tôi đã học từ anh Trung, ngày trước tôi chỉ gọi đơn thuần là Bạn, ngày nay đã phải kính cẩn gọi là Thầy.


Thứ Năm, 3 tháng 2, 2022

Truyện ngắn 32

 


<script async src="https://pagead2.googlesyndication.com/pagead/js/adsbygoogle.js?client=ca-pub-7143897352168730"
     crossorigin="anonymous"></script>

CUỘC PHIÊU LƯU ĐA DẠNG

Truyện ngắn của Quỳnh Anh

1. Nguồn gốc của bản thân

Sách vở trong và ngoài nước thường nói: Hồng nhan đa truân: gẫm lại thân phận mình, tôi cũng không lấy làm lạ. Dám mạnh dạn tự xưng là hồng nhan, vì tôi biết khi mình, tạm xem là giống cái, mới được khai sinh, nhiều anh chàng đã nhìn tôi, chiêm ngưỡng, trầm trồ, nói quá một chút là thèm thuồng, mơ ước có được tôi, hoặc một hình tượng khác tương tự như tôi. Thế rồi chỉ rất nhanh, chỉ sau một thời gian ngắn, nhiều nhất là vài năm, có thể chỉ vài tháng, các anh đã bắt đầu phủi tay, chê bai một số mặt hạn chế của tôi, chú tâm tìm của mới lạ, nhiều ưu điểm hơn. Phũ phàng hơn, sau khi sở hữu, khai thác tôi chán chê, họ có thể lạnh lùng, thản nhiên, sang tay tôi cho người khác, không chút lưu luyến, như rũ sạch một món nợ. Không sao, tôi vẫn sẳn sàng giúp hết người này đến người khác theo nhu cầu của họ, trong mọi khả năng của tôi. Tôi nói điều này không phải để kết án nam giới nói chung, mà ngay cả giới chị em đối với tôi cũng có thể phũ phàng như thế! Nói xấu nhân loại hơi nhiều rồi, xin thiên hạ   đừng trách tôi hận đời rồi phê phán mọi người. Tôi xin nói ngay thân thế của tôi: tôi là chiếc máy tính xách tay, gọi nôm na là laptop, đời I5 thế hệ đầu, thế hệ Nehalem, được Intel thiết kế để thay thế kiến trúc Core 2 cũ, vẫn theo quy trình 45nm, bằng cách tích hợp công nghệ tự động điều chỉnh tốc độ xung nhịp Turbo Boost và siêu phân luồng Hyper Threading để tăng hiệu năng đáng kể so với các thế hệ xử lý trước…

Ông tổ của tôi là Michael Dell, còn khá trẻ, sinh năm 1965, mới lập nghiệp năm 1984, khi còn là sinh viên của đại học Texas ở Austin, bằng cách lắp đặt máy vi tính từ các linh kiện rời, rồi bán cho khách hàng; sau đó, với số vốn ít ỏi chỉ một ngàn đô la bèo bọt do gia đình hỗ trợ, ông bỏ học để bắt đầu kinh doanh và nhanh chóng được xếp hạng vào nhóm Fortune 500. Với lịch sử gia đình hoành tráng đó, tôi ra đời sau khi được lắp ráp khá hoàn chỉnh, từ cấu hình chuẩn ban đầu, tôi được cài đặt tăng dung lượng đĩa cứng và bộ nhớ RAM lên gấp đôi để dễ tiếp thị rồi được đem trưng bày trong cửa hàng Wal-Mart ở Mexico dưới dạng sản phẩm mới tung ra thị trường, và nhanh chóng được các đại gia để mắt đến.

2. Lần hôn phối thứ nhất, với đại gia kinh doanh

Hồi đó, ở Hoa kỳ đang có trào lưu các đại gia tự trang trí bằng chiếc laptop kè kè bên mình; nước Việt Nam mình sau này mới học đòi, thay thế trào lưu trước 1975 như đồng hồ Omega ở miền Nam và đài Xiêng Mao ở miền Bắc. Người đầu tiên tôi được gả bán có tên đầy đủ là ông Lê văn Quỷnh, nhập cảnh sang Hoa kỳ theo diện HO trong chương trình ODP từ năm 80 của thế kỷ trước, hiện ở quận Cam, bang California. Trong quân đội Saigon trước đây, ông chỉ đóng được đến lon Trung Tá là cao nhất, nhưng đó chỉ là thành quả công sức điếu đóm của ông với viên tướng vùng qua khá nhiều năm, nên ông biết mình rất khó phát triển về đường binh nghiệp; ông quyết định rẽ nhánh sang đường khác. Cùng với các anh chị em, con cháu ở gần nhà, ông mở tổ hợp nhỏ làm nail chui, bắt đầu từ những người thân biết ít nhiều nghệ thuật trang điểm. Dần dần nghề dạy nghề, tổ hợp của ông ngày càng phát triển, trở thành một tiệm làm nail chính thức. Ông Quỷnh trở thành chủ tiệm, đổi tên mình thành Levy Quynce, để xóa mờ cái tên Quỷnh đầy tính hai lúa; cái tên mới cũng không xa lạ với bà con họ hàng, đồng nghiệp, nên tiếp thị nghề nghiệp để tự quảng cáo cũng thuận tiện. Dĩ nhiên, ông tự trang bị một bề ngoài khá hoàng tráng: áo quần complet Versaca, giày Moccasins Lacoste, nhẫn đeo tay Skymond Luxury, chỉ riêng xe hơi vẫn đơn giản là chiếc Chevrolet 4 chỗ. Vợ ông, bà Mái nay đổi tên thành Mary Levy rất Mỹ, đề nghị ông đổi xe Mercedès mới ra lò, ông gạt ngay: Tụi Tàu khựa không làm Mercedès giả, bà biết đó! Bù lại, ông bà quyết định sắm tôi, con Dell I5 thế hệ đầu, nhân chuyến đi chơi Mexico miễn phí do Hội Đồng Hương tổ chức, để trang trí bổ sung. Cả năm đứa con của ông chỉ được nhìn ngắm tôi bên ngoài, sờ đến chiếc bao da bọc tôi bên trong là tối đa, còn vợ ông, bà Mary Levy, thỉnh thoảng được phép đụng vào bàn phím, vì sợ lây virus bên ngoài vào máy, theo ông giải thích. Do đó, tôi về với gia đình ông Levy gần một năm mà vẫn còn trinh nguyên, mấy phím gõ trên keyboard thỉnh thoảng mới được ông chạm nhẹ vào khi họp với đối tác: ý tứ để trao đổi thì ông sắp sẳn trong đầu, chỉ giả vờ mở nắp tôi ra, liếc mắt nhìn tôi cho có lệ rồi phát biểu ào ạt ý tưởng trong đầu. Trong khi đó, các đối tác của ông, được bố trí ngồi ở cự ly khá xa để không thấy rõ mặt tôi, thường gật đầu thán phục tác phong làm việc đầy tính khoa học của ông.

Tôi cứ tưởng mình sẽ phải tham gia vở hài kịch lâu dài, thì một năm sau, duyên số đưa đẩy đã rẽ ngoặt, đưa số phận tôi sang một hướng khác. Trước hết là từ ông Quynce. Một đồng đội tên Nam, được nhập cảnh theo diện V11 của chương trình ODP, vì có thời gian lái xe cho hãng RMK-BRJ chuyên xây dựng đường sá trước khi về lái xe cho ông, hiện đang ở Los Angeles cũng đang mở một Trung tâm Thẩm Mỹ, được công nhận bởi Hội đồng Thẩm Mỹ, cơ quan có thẩm quyền toàn quốc trong ngành thẩm mỹ chăm sóc sắc đẹp. Ông này muốn mở một Chi nhánh ở quận Cam, và có ý định chọn ông Quynce phụ trách Chi nhánh. Trước đây đã làm sếp, nay chỉ mong làm lính cho anh lái xe cũ, ông Quỷnh muốn tìm mọi cách để lấy lòng Nam, ông quá mừng khi biết Nam có cậu con trai là Huy, rất mê chơi game online trên máy tính. Ông Quỷnh quyết định bỏ con săn sắt bắt con cá rô, đem laptop còn gần như mới tinh là tôi tặng cho Huy, nhằm biến dự định Giám đốc Chi nhánh của mình thành quyết định chính thức. Lúc này, đã xuất hiện lứa I5 thế hệ 2, với các tiến trình 32nm, 22nm với lõi kép và lõi tứ, với vi kiến trúc Sandy Bridge, tốc độ nhanh hơn nhiều, chắc ông Quỷnh nhắm đến các trang sức hiện đại này để thay tôi.

3. Lần hôn phối thứ hai, với thiếu gia lãng tử

Cậu thiếu gia Huy đối xử với tôi khác hẳn ông đại gia Quỷnh: ông gượng nhẹ bao nhiêu thì cậu Huy hùng hổ bấy nhiêu, có thể vì tay thanh niên nhanh nhẹn và mạnh mẽ hơn tay ông già, mặt khác, các chương trình mà cậu Huy sử dụng chủ yếu là các game online như bắn cá, đua xe hay mạnh bạo hơn, đá banh, chiến tranh lãnh thổ… Bàn phím của tôi bắt đầu rệu rã dần, con chuột điều khiển cũng bắt đầu trở chứng, thỉnh thoảng cứng đơ chỉ sau vài tháng sử dụng. May thay, loại chuột quang đã ra đời thay loại chuột cũ dễ bị nhiễm bẩn, còn với bàn phím, chỉ cần lắp thêm một bàn phím phụ ở thiết bị ngoại vi qua cổng USB là thay thế được bàn phím gốc. Nhưng thật ra, bàn phím gốc vẫn nhạy, chỉ bị ảnh hưởng vì những cú nhấn như búa tạ của cậu Huy mỗi khi chơi game thất bại. Hơn nữa, ông Nam ba cậu Huy bắt đầu bực mình khi thấy việc học con mình sa sút dần, đêm nào cũng thức đến hai ba giờ sáng để hôm sau lại ngủ li bì, nhiều hôm bỏ cả giờ học. Sau nhiều lần bắt phạt, cậu Huy hứa ra năm mới, sang học kỳ mới sẽ chăm chỉ hơn, nên ông Nam đồng ý cho cậu về quê thăm ông bà nội ở Việt Nam thay ông Nam đang bận kinh doanh, nhân dịp nghỉ Lễ Giáng sinh đến Tết dương lịch tiếp theo của năm đó.

Không ngờ đây là bước ngoặt lớn của tôi. Ngoài trò mê chơi game, Huy còn mê cá độ đỏ đen, đặc biệt là cá độ bóng đá. Thời điểm cuối năm Huy về nước, đúng lúc đang diễn ra lượt bán kết lượt về AFF cup ở sân Mỹ Đình. Lượt đi, Việt Nam đã thắng Philippines 2-1, chỉ cần hòa ở lượt về là vào chung kết. Đa số dân cá độ đều bắt Việt Nam thắng, thậm chí còn chấp nửa trái trong 90 phút. Nghe các bạn mồi chài, rủ rê, Huy cũng bắt Việt Nam, lấy toàn bộ tiền dự định mua vé về nước đặt cược. Cuối cùng, với kết quả 4-2 nhưng khốn khổ thay lại nghiêng về đối thủ. Thế là Huy phải bán tháo hết mọi thứ có trên người để gom đủ tiền mua vé lượt về, đồng hồ, áo quần, dĩ nhiên chiếc laptop trên trời rơi xuống cũng cho đi nốt. Tôi biết số phận mình lại long đong nhưng nghĩ kỹ cũng chẳng lưu luyến gì cậu Huy nữa, thân tôi bị vùi dập lâu nay về cả vật chất lẫn tinh thần đã đủ lắm rồi. Tôi được đạt yên vị trong hộc tủ một tiệm bán linh kiện máy tính, chờ ngày được sang tên cho chủ mới, tức là cuộc hôn phối mới.

4. Lần hôn phối thứ ba với nhà gõ đầu trẻ 

Người thứ ba đến tìm hiểu tôi có cái dáng cù lần, ngờ nghệch, của lão nông dân mới trúng vụ vụ mùa, tuy có vẻ học thức đôi chút. Tôi biết dung nhan của mình đã tàn tạ nhiều qua thời gian dày vò của thiếu gia lãng tử Huy nên mặc cho lão săm soi nhìn ngắm. Thử qua mấy cổng USB, thấy đọc tốt, lão nông dân gật gù. Anh thợ bán linh kiện thật thà: Card đồ họa VGA hơi yếu, lão càu cạu: Tôi mua máy có phải để chơi game đâu? Có dây thử cổng SCSI không? Thử qua thấy ngon lành, lão mới mỉm cười, yêu cầu: Phần cứng tạm được, anh chia ổ cứng làm ba, cài trên đĩa C cho tôi bộ Windows 10 kèm Office 13 nhé, cả Easy Driver, chép luôn bộ ghost vào ổ D. Phần mềm miễn phí nhé! Hóa ra tay nông dân này cũng biết ít nhiều, tôi thấy nê nể hơn một chút. Đến khi thử bàn phím, thấy có vài phím hơi xộc xệch, anh thợ giả lả: Giá định bán là bốn triệu, em bớt hai trăm ngàn bàn phím và chuột không dây, được không? Lão nhăn mặt: Chuột trăm tám, bàn phím ngoài một trăm, giá bán ở Hạ Trắng, chú điện hỏi đi! Lão còn nắm giá linh kiện sát hơn cả thợ nữa. Càng tốt, gặp được kẻ biết người biết của, chắc yên thân hơn khi ở với đại gia Quỷnh và thiếu gia Huy. Tính ra, giá trị của tôi khi đến tay người chủ thứ ba này tính ra chưa đến hai trăm đô la, bằng một phần năm số tiền đại gia Quynce Levy phải bỏ ra khi rước tôi về. Nhưng nếu so với mặt bằng thu nhập thì ông Quỷnh chi một phần mười thu nhập tháng từ tiệm nail, trong khi lão nông dân Hóa chi cả tháng lương để đưa nàng về dinh.

Sau đó, nơi ở thường xuyên của tôi là chiếc ba lô cũ mèm, gần rách nát mà lão nông dân hằng ngày đeo sau lưng. Thật ra, lão là giáo viên dạy toán và những môn liên quan, trong thời buổi ngành giáo dục đề ra quyết sách tin học hóa khi giảng dạy, đương nhiên các giáo viên đứng lớp phải tìm cách tậu cho mình một chiếc laptop, vì có mấy khi giáo viên quèn như lão giành được chiếc laptop phân chung cho bộ môn để giảng dạy tiết của mình?

Ngoài chương trình Tin học văn phòng phổ biến MS Office có sẳn, lão cài thêm cho tôi đủ thứ phục vụ cho việc lên lớp: trước hết là chương trình diệt virus Kapersky để chống ngoại xâm, rồi lão tạm quên MS Word để soạn thảo văn bản bằng AMS-TEX với khả năng soạn công thức toán linh hoạt hơn, thêm cả phần tính toán Maple để dạy cho học viên các lớp đại học hóa ngành Toán khi đào tạo từ xa những kiến thức tính toán cơ bản về số học, giải tích, đại số… rồi những ứng dụng chuyên sâu của MS Excel cho phần thực hành môn Xác suất – Thống kê. Lão cũng chú tâm mở rộng nghiên cứu khoa học khi ứng dụng AMS-TEX để lập chương trình chọn đề trắc nghiệm ngẫu nhiên từ ngân hàng đề có sẳn, song song với các chương trình khác trên nền tảng MS Word. Ngoài ra, lão còn chuyên tâm tìm hiểu phần Hình học sơ cấp, môn học yêu thích từ khi đi học, nghiên cứu những áp dụng hình học, và đại số để giải quyết các vấn đề thực tế hàng ngày. Quả thật, tôi phải lao động khá vất vả khi về với lão, nhưng vẫn cảm nhận được cái thú vị được phục vụ trí tuệ, chứ không phải loại lao động phổ thông cày bừa như với cậu Huy. Lão cũng có vẻ gắn bó với tôi, không phải nâng trứng, hứng hoa như ông Quỷnh mà giữ gìn tôi, nói đúng ra là thông tin do tôi lưu giữ, khá cẩn thận, khó ai được phép cắm USB vào máy của lão… Tôi biết sau mình, đám hậu sinh lần lượt được xuất xưởng đến thế hệ 5,6,7, thậm chí I7 rồi, nhưng lão Hóa vẫn muốn làm ra những thành phẩm với cấu hình tối thiểu còn khá hạn chế, điều đó sẽ thuyết phục người sử dụng…

Tôi tưởng mình sẽ gắn bó lâu dài với lão, nhưng số mệnh lại đưa đẩy tôi theo chiều hướng khác. Kỹ tính như lão Hóa, tôi đoán ngoài vợ lão ra, khó ai được lão vừa lòng, thì nay lại thấy. Trong số hàng ngày sinh viên đủ chuyên ngành mà lão có dạy Toán, có cậu Thu đã đạt được hai điểm 10 môn Toán A1, và cả Toán A2, do lão dạy, đến khi chấm bài, soi đi soi lại, bới lông tìm vết mãi, lão buộc lòng phải phết điểm mười, trong khi sinh viên học với lão, được điểm chín là có thể khoe khoang khắp trường… Thu là con một gia đình nông dân ở xã Hải Dương nghèo khổ của huyện Hải Lăng đất Quảng Trị, từ khi đi học không biết khái niệm học thêm là gì, chỉ theo đuổi kiến thức bằng sách giáo khoa thuần túy. Trong lớp, Thu không được xếp diện xuất sắc do điểm phong trào thua nhiều bạn trong lớp có điều kiện hơn, nên ít được tập thể chiếu cố. Ngành Công nghệ Cơ khí mà Thu theo đuổi đòi hỏi khá nhiều công cụ hiện đại, mà trước sau, Thu chi có chiếc máy tính bấm tay Casio-500 mua lại của bạn bè với giá khá rẻ khi thi đại học. Sau khi lẳng lặng tìm hiểu kỹ gia cảnh của Thu, lão Hóa thỏa thuận gả tôi cho Thu với giá đã mua, sẽ thanh toán trong bốn năm, kể từ ngày Thu tốt nghiệp đi làm. Thỏa thuận được ký kết trong quán cà phê của căn tin nhà trường, trong đó lão Hóa nói rõ: Nếu có nhu cầu nâng cấp, Thu có thể thay linh kiện hoặc thay cả tôi, tiền thanh toán để lo cho hoạt động từ thiện tương tự, khỏi trả cho Hóa…

5. Lần hôn phối thứ tư, với em gái còn vắt mũi chưa sạch

Đang mùa CoVid, thành phố Huế thường xuyên được xếp màu cam, nên ngành giáo dục cứ liên tục thay đổi hình thức học tập: hôm trước đang tập trung gặp gỡ ở trường với khẩu trang gần kín mặt theo quy định 5K, thì hôm sau lại phải chuẩn bị mạng wifi thật chu đáo để lên lớp trực tuyến. Khi đó trang phục trên người có thể thoải mái hơn, nhưng phải quan sát trước tầm nhìn chung quanh của máy, để tránh những tình huống bất ngờ. Học sinh nghèo khó không dễ sắm điện thoại thông minh, chỉ hy vọng những chiếc laptop cũ, giá rẻ. Bây giờ tôi đang giao duyên với H’Bia, một em gái lớp 6 Trường THCS Hồng Vân, A Lưới cũng thuộc tỉnh Thừa thiên Huế. Quá trình gặp gỡ khá hy hữu: chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp, nhờ nguồn tiền tích lũy được qua mấy tháng thực tập, anh sinh viên Thu tự trang bị được một chiếc I7 Dell Precision 7540 loại second hand do anh bạn nước ngoài về nước không dùng nữa; nhớ lời dặn của thầy Hóa, anh liên hệ hội Chữ Thập Đỏ của Tỉnh, và theo chương trình Sóng và Máy Tính cho em được Tỉnh phát động, tôi được chuyển giao cho H’Bia, một học sinh giỏi của trường Hồng Vân, vừa mới mồ côi cha vì dịch CoVid. Tôi biết mình đã qua khỏi thời xuân sắc rồi, chỉ phù hợp với các em mới tập tễnh làm quen với khoa học, thôi thì cứ giúp các em, giúp đời trong mọi khả năng của mình. Tôi hy vọng rằng cuộc sống của tôi sẽ chấm dứt việc phiêu lưu từ đây, các cuộc hôn phối từ người lớn tuổi là ông Quỷnh đến người trẻ tuổi nhất là em H’Bia đã cho tôi nhận ra chân lý: cuộc sống của mình là xứng đáng khi đem lại được lợi ích cho người khác.

(thân tặng em Lê văn Hòa, với những tình cảm trân quý)