<script async src="https://pagead2.googlesyndication.com/pagead/js/adsbygoogle.js?client=ca-pub-7143897352168730"
crossorigin="anonymous"></script>
QUỸ ĐEN CỦA BẠN TRAI
Truyện ngắn của Quỳnh Anh
Tôi
là Quỳnh, thuộc loại con gái Trời bắt xấu: là
con thứ hai và cũng là út, giàu con út, khó con út
nên được ba mẹ ưu ái hơn anh Giao, lớn hơn tôi ba tuổi. Chúng tôi sinh trưởng trong
một gia đình rất trọng nguyên tắc. Ba tôi, vốn là giáo viên tiếng Pháp suốt mấy
chục năm rồi nghỉ hưu, thường nhắc đi nhắc lại từ một câu ngạn ngữ tiếng Pháp
loại chơi chữ: chaque chose a sa place, et doit à sa place (mọi
thứ đều có chỗ, và phải ở đúng chỗ), nên trong dòng máu chảy trong người tôi đã
un đúc nếp suy nghĩ nguyên tắc trên hết này.
Là đầu tàu gương mẫu, ba tôi ý thức rõ đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm
nên bao nhiêu lương phạn, tiền thưởng đều giao hết cho mẹ tôi – chỉ làm nội trợ
nhưng lại là bộ trưởng tài chính lo mọi chi tiêu của gia
đình trong thời buổi vật giá leo thang; mỗi sáng ba chỉ nhận lại số tiền nhỏ vừa đủ để uống
ly cà phê đen đầu ngõ, thứ mà ông không thể cai hẳn như cai thuốc lá được. Anh Giao
có lần kể đùa: Ba khoe trúng số một trăm ngàn, Mẹ hỏi: Tiền đâu mà mua số? thì nhịn cà phê… Vậy từ nay cắt tiền cà phê sáng nhé! làm Ba im luôn.
Hai
anh em tôi, khi còn đi học, mỗi sáng tự lục cơm nguội còn lại từ hôm trước rang sơ lại để ăn, uống miếng nước sôi nguội rồi cắp sách đi học, không đòi hỏi
gì thêm. Đến khi anh Giao tốt nghiệp đại học ngoại ngữ tiếng Pháp – anh nối nghiệp ba, đi làm có lương, hàng
tháng anh tự động trích ra đóng tiền
ăn cho mẹ, chỉ giữ lại ít tiền để tiêu vặt - anh em chúng tôi rất thông cảm
với mẹ, chỉ dựa vào lương của ba mà lo đủ thứ: tiền ăn, tiền mặc, tiền thuê nhà
- chúng tôi vẫn ở thuê trong căn hộ chung cư, thỉnh thoảng còn giúi cho tôi - lúc
đó đã bắt đầu vào đại học, ít tiền mua cái gương, cái lược, để khỏi dùng chung trong
nhà; biết kinh tế gia đình khó khăn, tôi
cũng tự bằng lòng với những áo quần cũ mà mẹ tôi sửa lại cho vừa vóc dáng của
tôi, không muốn, đúng ra là không dám, theo đuổi thời trang như bạn bè cùng lứa…
Lúc tôi
vào học lớp 10, mẹ bắt đầu trao quyền quản lý, thủ quỹ cho tôi tập dần vai trò tay hòm, tay chìa khóa để mẹ nghỉ ngơi, chỉ giữ vai trò cố
vấn. Biết khả năng của tôi, bạn bè trong lớp bầu tôi làm Thủ quỹ suốt ba năm phổ
thông trung học, nên kinh nghiệm quản lý của tôi càng già giặn hơn. Như ở nhà,
tôi đã làm một cuốn sổ chi tiêu, thu nhập thật rõ ràng, minh bạch đến nỗi bạn bè
kháo nhau: tiền Lớp giao cho nhỏ Quỳnh thì chắc như bắp, còn hơn gởi
Ngân hàng nữa. Có lần từ giữa lớp 10, Lớp trưởng Tâm mượn quỹ Lớp một
trăm ngàn đồng để mua nước chanh chiêu đãi đội bóng đá nam đấu giao hữu với lớp
bạn, đến cuối năm lớp 12 tưởng tôi đã quên, nhưng tôi dở sổ ra, nhắc lại vanh
vách ngày giờ mượn làm Tâm hoảng hồn... Sang học kỳ 2 của lớp 12, biết khả năng
mình không theo nghề godautre (gõ đầu trẻ) của
ba tôi được, tôi làm hồ sơ thi và đỗ vào học ngành Tài chính - Kế toán của Trường
Đại học Kinh tế, Đại học Huế. Tôi học cũng khá, vẫn được bầu làm lớp phó lao động
kiêm thủ quỹ như hồi phổ thông, suốt bốn năm đại học…
Trong
đợt thực tập cuối khóa. tôi được phân về thực tập ở Phòng Tài chính - Kế toán của
Công ty Thành Công, một Trung tâm Công nghiệp trong Tỉnh. Ở đó, tôi đã mất cả
tuần để rà kỹ mớ chứng từ hỗn độn, giúp Công ty tìm ra sơ hở tài chính từ mấy năm
về trước, giúp Công ty tránh được thất thoát tài chính khá lớn. Cuối đợt thực tập,
tôi nhận được bản nhận xét có lời phê khá nồng hậu, và ngay sau Lễ tốt nghiệp, đích
thân ông Vũ Tiến - tôi còn nhớ tên ông rất rõ trên bản nhận xét đợt thực tập của
tôi, Giám đốc Công ty Thành Công, đến thẳng Trường tôi, xin nhận đích danh Phạm
thị Như Quỳnh - là tôi, về làm kế toán Công ty. Mới tốt nghiệp ra Trường đã có nơi
nhận, lại làm ở Công ty lớn trong Tỉnh, gần nhà, đúng là cầu được, ước thấy…
Tôi hiểu thành quả này là từ kết quả thực tập cuối khóa học của mình, hay nghĩ xa
hơn là tính cách chỉn chu, minh bạch, rõ ràng, được ba mẹ rèn luyện, un đúc từ thuở
nhỏ, nên tự nhủ: trong cuộc sống sau này, mình sẽ luôn duy trì tính cách
này.
Đụng
chạm đầu tiên ở đơn vị công tác là ông Duy, phó Giám đốc đối ngoại của Công ty.
Chuyện khá dài dòng: một lần, trong khi mải mê tính toán sổ sách trong phòng, tôi
nhớ đã nghe rõ ràng ông Duy hỏi mượn nóng chị thủ quỹ một khoản
tiền, bằng cả lương tháng nhân viên quèn chúng tôi, để tiếp khách,
rồi đến kỳ lĩnh lương ông chối phắt, nói có mượn hồi nào đâu? chị
Hạnh thấp cổ bé họng, mất oan tháng lương mà không biết kêu ai, vì chị vướng phải
khuyết điểm hàng ngày hay đi trễ về sớm; chị uất ức
làm đơn xin nghỉ việc, chuyển vào Nam làm nghề tự do; hôm chia tay chị có tâm sự
với tôi, tôi biết chị có lý nhưng khẩu chứng vô bằng, không
làm sao giúp chị được, chỉ biết an ủi và chúc chị may mắn...; Công ty khuyết chân
thủ quỹ, sau khi hội ý trong nội bộ Lãnh đạo - có cả ông Duy trong đó, Giám đốc
Tiến quyết định điều tôi làm kế toán tổng hợp, kiêm luôn nhiệm vụ thủ quỹ thay chị
Hạnh đã nghỉ việc. Dĩ nhiên, trên đã phân công thì tôi phải chấp hành, dù trong
bụng tự nhủ không hiểu đây có phải là dạng đá hất lên để trám vị trí
thủ quỹ mà ai cũng e ngại làm sau cái dớp của chị Hạnh. Rút kinh
nghiệm chị Hạnh đã mắc vào những khuyết điểm nhỏ nhặt không đâu, tôi cố gắng duy
trì đúng giờ giấc làm việc như bấy lâu nay, khi mới đi làm, và tâm niệm luôn giữ
đúng tính nguyên tắc truyền thống của gia đình…; mấy tháng sau, khi ông Duy giở
bổn cũ soạn lại, vay nóng thủ quỹ ba triệu đồng để tiếp khách
nước ngoài, tôi lẳng lặng đưa cho ông một phiếu tạm ứng, yêu cầu xác định rõ thời
điểm hoàn tạm ứng. Ông đập bàn đập ghế, làm ầm lên, đưa chức danh phó giám đốc ra
dọa, tôi chỉ trả lời nhẹ nhàng: ngay cả giám đốc cũng vậy, nếu mượn
nóng dưới một trăm ngàn thì cháu lấy tiền túi đưa ngay, còn mượn vài triệu thì phải
làm giấy tạm ứng… Nội vụ đưa lên
trên Tổng Công ty, ồn ào một thời gian rồi im ắng, chị em trong phòng lo cho cái
ghế kế toán tổng hợp của tôi, ông Duy có phải tay vừa
đâu, tôi nghe thấy hết nhưng không ngại, cây ngay không sợ chết
đứng! Cuối cùng, quyết định thay đổi công việc của tôi đã được ban hành,
tôi phải bàn giao lại công việc kế toán tổng hợp cho người khác, để nhận nhiệm vụ
mới là Trưởng phòng Kế toán - Tài chính. Khi trao quyết định cho tôi, chú Tiến -
đọc kỹ quyết định tôi mới biết, chú cũng là Phó Tổng Giám đốc, chia xẻ: Tổng Công ty rất ủng hộ chủ trương nguyên tắc của cháu, đang dự kiến đề
bạt cháu làm Kế toán truởng Công ty thay cô Hòa sắp nghỉ hưu, chỉ hiềm cháu chưa
lập gia đình… Sau này nghĩ mãi tôi mới hiểu, Kế toán trưởng phải là người
có đủ độ chín trong cuộc sống, mà theo nhiều người, đã lập gia đình là một tiêu
chuẩn để đánh giá độ chín của phụ
nữ… Tôi nghĩ kỹ mà bật cười, giới lãnh đạo vẫn có rất nhiều ông chưa có vợ, thế
thì những người đó chưa đủ độ chín hay sao, còn đâu quan niệm nam nữ bình quyền nữa? Tôi tránh không muốn tranh cãi với chú
Tiến, ngại mang tiếng ngựa non háu đá, muốn tranh
giành chức vụ kế toán trưởng Công ty…
Mãi nghĩ
ngợi lan man, tôi chợt nhớ lại thân phận chưa có một mảnh tình rách vắt
vai của mình. Ở cấp phổ thông, tôi vẫn nghĩ mình còn nhỏ, chỉ nên chú
trọng việc học, không quan tâm đến hình thức hay bạn bè khác phái, đến nỗi bạn bè
trong lớp xem tôi gần như con trai, gọi tôi là thằng Quỳnh.
Vào đến đại học, bắt đầu trưởng thành, được mẹ hướng dẫn, tôi chú ý đến ăn mặc hơn,
nhưng vẫn quan niệm ăn mặc chỉnh tề, tươm tất, kín đáo là đươc, không cần phải chạy
theo thời trang, mốt này mốt nọ. Bạn bè cùng lớp đã có vài anh chú ý, trêu đùa cợt
nhả với tôi, nhưng tôi luôn giữ thái độ lạnh như kem, đặc biệt với
tính nguyên tắc cố hữu của người nắm tay hòm, tay chìa khóa của Lớp, các anh dần
dần lảng ra xa, thậm chí tặng cho tôi bí danh khá trào lộng, phản ảnh phần nào tính
cách: tướng Quỳnh. Có thể hiểu tướng là bà tướng để xác định rõ giới tính, nhưng đứng trước
tướng thường chỉ có quân lính hay vua chúa thôi, mà có quân lính nào dám sánh vai
với tướng, và chẳng có ai dám tự phong là vua chúa được. Thành ra, suốt mấy năm
đại học tôi cứ thui thủi một mình, chẳng có bạn bè nào để tâm sự, về nhà chỉ biết
trò chuyện với ba mẹ và ông anh trai, khi ngủ thì độc thoại với chiếc gối ôm trên
giường…
Tôi
quen anh Bình trong tình huống khá đặc biệt: anh là Phó Phòng Kỹ thuật của Công
ty, đang tham gia dự án hoàn thiện một chi tiết
Ngày
Valentine năm đó đến giữa tháng 2, đúng ngày thứ bảy, ngày sinh hoạt nội bộ của
các phòng theo quy định của Công ty. Trong khi các phụ nữ trong phòng tôi nô nức
khoe nhau những món quà như hoa hồng, chololat… của bạn trai hay của chồng thì tôi
lặng lẽ ngồi một mình suốt ngày trong góc, vì biết chẳng có ai quan tâm đến mình
theo đúng nghĩa Valentine suốt hai mươi tám năm rồi! Tóc tôi đã chớm vài sợi bạc,
rồi thành bà cô già mất, tôi buồn rầu tự nghĩ… Hơn hai tuần
sau, cũng là ngày đặc biệt đối với tôi, không phải vì là ngày chủ nhật (đối với
tôi, chủ nhật chỉ là ngày nghỉ bình thường), mà hôm đó đúng là sinh nhật của tôi,
ngày 29/2, chỉ bốn năm mới có một lần. Buổi tối, khi bốn người trong gia đình tôi
và chị Thùy, bạn gái anh Giao, quây quần lại trong phòng khách, tôi chuẩn bị cắt
bánh kem sinh nhật thì chuông cửa reo ầm ỉ. Anh tôi chạy ra mở cửa, ra cổng, rồi
quay vào, nhỏ giọng: khách của Quỳnh! Tôi ngạc
nhiên, ra ngay cổng, nhận ra anh Bình với bó hoa hồng lớn trên tay, đầu tóc, áo
quần lấm lem bụi đường. Anh mỉm cười, trao bó hoa cho tôi: Mừng sinh nhật Quỳnh!
Tôi nhận bó hoa, cảm ơn rồi đưa anh dắt xe vào nhà, nghe mẹ hỏi đúng câu tôi đang
thắc mắc: Cháu đi đâu về mà bụi nhiều thế? Anh Bình nhỏ
giọng: cháu đi công tác một tháng ở Đà Nẵng, đến mai mới phải về, nhưng nhớ hôm nay là sinh nhật Quỳnh nên
hồi chiều phóng xe về cho kịp… Tội nghiệp anh Bình, hơn một trăm cây
số, chạy từ chiều mới đến được bây giờ, chắc không kịp ăn cơm tối? Chợt thấy mẹ
tôi đưa mắt nhìn túi nylon bánh mì treo trên xe, anh cười: cháu mua bánh mì định
ăn dọc đường, nhưng trời đã tối, ăn thì sợ mất thời gian, chỉ kịp ghé shop hoa lấy hàng đã đặt trước…
Mẹ tôi ngắt lời: Thôi, nhà vẫn còn cơm, để cô dọn cho cháu dùng tạm, rồi
lên đây ăn bánh sinh nhật với cả nhà… Trong khi chờ anh, tôi lúi húi
cắm hoa lên chiếc lọ pha lê trong phòng khách, đúng 28 bông hoa đỏ thắm trông thật
rực rỡ, xem như thay cả quà Valentine của anh. Ba tôi đằng
hắng rồi nói: Không biết ý của con ra sao, ba thấy cậu này cũng được,
đối với con rất nhiệt tình. Không biết làm việc ra sao, có hợp với nhà mình
không? Tôi ngập ngừng không biết nói gì, chỉ kể lại nguồn gốc bữa uống
bia chú Tiến đãi, ba gật gù; mẹ chen vào, chắc đã dọn xong cho anh Bình trong
phòng ăn: thì cũng như ông ngày xưa, đèo tôi bằng xe đạp gần trăm
cây số về thăm quê tôi, có thế mới được vợ chứ…
Chuyện
tặng hoa sinh nhật của chúng tôi tưởng bí mật mà lan ra khắp Công ty, ai gặp tôi
cũng chúc mừng, hỏi khi nào tổ chức, làm tôi ngượng ngùng, chẳng biết trả lời ra
sao? Anh Bình vẫn im lặng, suốt ngày miệt mài theo công việc chuyên môn, hình như
anh đang tiếp tục nghiên cứu hoàn thiện chi tiết sản phẩm của nhóm các anh đã được
nghiệm thu và thưởng, có vẻ anh không vừa lòng vì chi tiết sản phẩm tuy chạy tốt
nhưng giá thành lại khá đắt. Sau vài lần tâm sự, tôi biết anh học ngành Cơ khí -
Công nghệ của Trường Đại học Nông Lâm, cũng thuộc Đại học Huế, rất gần trường tôi
đã học. Gia đình anh ở nông thôn tỉnh Quảng Trị, khá nghèo, nên xác định chỉ nuôi
con hết năm đầu tiên của đại học, sau đó con cái phải tự lo chuyện ăn, chuyện ở,
và học phí đi học. Anh đã phải xin học bổng hỗ trợ khắp nơi, làm đủ nghề phụ mới
có điều kiện hoàn thành khóa học. Cho nên mục tiêu lớn nhất của anh là làm ra sản
phẩm với giá thành thấp để người nghèo có thể dùng, sản phẩm nghiệm thu trước đây
vẫn chưa được anh ưa ý. Tôi thông cảm với hoài bão của anh, nhưng làm khác ngành
nên chỉ biết động viên về mặt tinh thần, chia xẻ với anh bữa ăn trưa mà mẹ tôi đã
chuẩn bị khá đầy đủ trong cặp lồng, thỉnh thoảng lại mời anh đi ăn cơm bụi, chỉ
cơm bụi thôi chứ không vào nhà hàng, vì tôi hiểu tính anh rất nguyên tắc - như gia
đình tôi, mời nhau đi ăn nhưng trả tiền kiểu Mỹ, ai gọi
món gì thì trả tiền món ấy. Nhìn gia đình anh tôi mới biết, cuộc sống thiếu thời
của tôi còn sung túc, đầy đủ hơn anh rất nhiều. Giữa chúng tôi chưa dám gọi là tình
yêu, nhưng tấm lòng tri kỷ, hiểu biết lẫn nhau thì giá trị hơn nhiều.
Cho đến
một ngày, công việc nghiên cứu của anh đã đơm hoa, kết trái: anh đã hoàn thành quy
trình chế tạo sản phẩm chi tiết cũng hoạt động tốt như lần trước nhưng giá thành
chỉ bằng một phần năm, được Tổng Công ty tổ chức nghiệm thu rất kỹ lưỡng, mời cả
chuyên gia nước ngoài đến đánh giá. Cuối cùng, đại diện Công ty nước ngoài đặt vấn
đề mua lại quy trình này và mời anh Bình sang nước họ một tháng để trao đổi kinh
nghiệm. Tôi nghe mà mừng cho anh Bình, tương lai của anh đang rộng mở…
Câu chuyện
chưa dừng ở đây…
Sau khi
đến Phòng Tài chính – Kế toán để làm thủ tục nhận thưởng sáng kiến, lần này là mười
triệu đồng cho anh Bình, anh ngồi nán lại nói chuyện với tôi một lát, mọi người
tìm cách lảng đi để chúng tôi tâm sự. Được mươi phút thì
điện thoại nội bộ ở phòng tôi réo vang, chú Tiến nhắn anh Bình lên gặp Ban Giám
đốc để bổ sung hồ sơ, anh lật đật đi ngay, bỏ quên chiếc điện thoại trên bàn. Tôi
định cất điện thoại trong ngăn bàn cho anh, thầm nghĩ phải khuyên anh đổi điện thoại
đời mới hơn, thôi dùng chiếc cùi bắp này thì điện thoại anh bỗng réo vang. Tôi vừa
nhìn thấy số điện thoại lạ, với tên Huyen Tran ở trên, chưa kịp nhớ số, thì điện
thoại tắt. Tôi vốn không thích nghe điện thoại của người khác, theo nguyên tắc cố
hữu, nhưng tự nhiên mấy chữ Huyen Tran làm tôi nhớ tới lần anh tâm sự, có cô người
yêu cũ cùng khóa tên Trần thị Huyền, học ngành Công nghệ Thực phẩm, nhưng đã chia
tay vì cô chê nhà anh nghèo, không có tương lai… Biết đâu cô ta hay anh sắp đi
nước ngoài, tương lai rộng mở nên nối lại mối quan hệ, theo quy luật tình cũ không rủ cũng đến? Anh Bình gần như của tôi rồi, phải
quản lý chứ…
Tự nhiên
tôi thấy khó chịu, muốn tìm cho ra nhẽ. Chỉ còn cách mở chiếc điện thoại của anh
Bình, mà chiếc điện thoại đã khóa bằng mật mã số rôi. Với người khác thì khó, nhưng
với tôi lại hóa đơn giản. Hôm nọ tôi hỏi anh, làm sao anh biết và nhớ
ngày sinh của Quỳnh? Anh cười: Hỏi Phòng Tổ chức là ra, anh lưu trên
điện thoại, nhớ hàng ngày. Tôi mở ngay mật mã sáu số 290292, là ngày
sinh của tôi, vẫn không được. Suy nghĩ giây lát, nhớ lại quy định thời gian tiếng
Anh, tôi bấm lại 022992, quả nhiên mở được ngay. Lướt nhẹ trên điện thoại vài lượt,
tôi nhớ ngay số điện thoại 090… của Huyen Tran, nhưng điều khác làm tôi chú ý hơn:
mẫu chuyển tiền của anh Bình về số tài khoản 0161000… cũng của Ngân hàng Ngoai Thương,
với khoản tiền không nhỏ, với tên người thụ hưởng Nguyen thi Huyen Tran, không
phải Trần thị Huyền như tôi tưởng, chắc đây mới là đầu mối tôi đang phải tìm kiếm…
Tôi ghi
nhận rất nhanh hai số điện thoại và số tài khoản như máy tính điện tử, dân Tài chính
– Kế toán mà! Đầu tôi vẽ rất nhanh con đường truy tìm nguồn gốc: chị Thùy, người
yêu anh Giao, chị dâu tương lai của tôi là Phó Giám đốc Chi nhánh Huế của Ngân hàng
Ngoại Thương. Cú điện thoại nhờ vả của tôi, trăm giặc Ngô không bằng mụ cô bên
chồng, đã được đáp ứng cấp thời: chị Nguyễn thị Huyền Trân, với số
điện thoại và số tài khoản ngân hàng đúng như tôi đã báo, đã đăng ký địa chỉ ở
… Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hết giờ hành chính, vội lấy xe phóng nhanh đến địa
chỉ được thông báo, trong lòng thầm nghĩ phải xem mặt mũi cô Huyền Trân này ra
sao, mà anh Binh dành một phần ba khoản tiền mới được thưởng làm quỹ đen để
chuyển đến? Đến nơi, nhớ quy luật 5K đã được phổ biến, tôi mang đủ hai lớp khẩu
trang, sát trùng tay cẩn thận bằng chai nước thuốc đặt ở cổng vào, rồi chào một
phụ nữ khá lớn tuổi ngồi trên chiếc ghế mây: xin Cô cho cháu gặp chị
Nguyễn thị Huyền Trân, trong lòng tự nhủ phải hết sức bình tĩnh khi diện
kiến nguồn gốc của quỹ đen mà anh Bình tạo ra… Câu trả lời làm tôi ngạc nhiên muốn
té xỉu: Tôi là Trân đây, thế chị là ai? Tôi lắp bắp:
Tôi… cháu là bạn gái anh Lê Thái Bình… Giọng người phụ nữ mừng
rỡ: Tôi vừa điện thoại cho anh Bình để cảm ơn, nhưng không liên
lạc được. Gặp được cháu thì quý quá! Tôi cố trấn tĩnh, ngồi lặng thinh
nghe người phụ nữ nói chuyện…
Chồng
cô trước đây là thầy dạy bậc đại học của anh Bình, thường hoạt động từ thiện,
đã giúp đỡ anh vài lần khi gặp khó khăn về kinh tế. Nay thầy đã về hưu, lại bị tai
biến, chỉ thu gọn hoạt động từ thiện về việc phát học bổng cho học sinh phổ thông
ở vùng sâu, vùng xa, nhu cầu không cao như sinh viên đại học. Do dịch CoVid đang
hoành hành, các hoạt động đều làm trực tuyến để tránh lây nhiễm, nên thầy nhờ tài
khoản của vợ (là người phụ nữ đang tiếp chuyện tôi) có đăng ký mobile-banking để
giao dịch với các nơi hỗ trợ học bổng như anh Lê Thái Bình và những nơi nhận học bổng…
Tôi nghe
như uống từng lời của cô Trân, đến khi điện thoại tôi reo lên, hiện số điện thoại
của mẹ tôi, tôi xin lỗi cô Trân, mở máy nghe đúng giọng anh Bình: Hình như anh quên điện thoại ở phòng em, đến tìm thì em về rồi, anh tìm
đến nhà không thấy, phải mượn máy mẹ, vậy em đang ở đâu vậy? Ba mẹ đang trông…
Tôi mỉm cười, sao hôm nay anh lại xưng hô như người trong nhà vậy, chỉ trả lời ngắn
gọn: Anh cứ chờ ở nhà, trên đường về em tạt qua cơ quan lấy điện
thoại cho anh, tự nhủ sẽ được bổ sung thêm tên Phạm thị
Như Quỳnh vào danh sách hỗ trợ học bổng, sau tên Lê Thái Bình, với suy nghĩ thú
vị: một giọt nước cộng với một giọt nước không thành hai giọt
nước riêng biệt, mà thành một giọt nước lớn hơn…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét